K – Literature talks: Giao lưu trực tuyến với tác giả và dịch giả cuốn sách “Cá trong chuông”

Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam trân trọng thông báo về buổi trò chuyện online với tác giả và dịch giả xung quanh tác phẩm CÁ TRONG CHUÔNG:
– Nhà thơ Jeong Ho Seung
– Dịch giả Trần Hải Dương
Thời gian: 13h30 đến 15h30 (giờ Việt Nam)
Độc giả muốn tham gia buổi giao lưu online, xin mời đăng ký qua link:
https://url.kr/7qkj2c

Hạnh phúc là một hành trình, không phải là đích đến.
Có lẽ vì vậy, đọc tác phẩm Cá trong chuông ta thấy con cá nằm trong chiếc chuông gió ở chùa Unjusa mới quyết tâm đi tìm hạnh phúc.

Con cá – Mắt Ngọc – vốn có “nửa kia” tên Mắt Huyền; ngày ngày, đôi cá cùng ngân lên âm thanh trong trẻo dưới mái hiên, cùng chờ đợi ngọn gió từ rừng thông thổi tới, cùng ngắm nhìn cuộc sống yên bình nơi cửa Phật:
Nhưng đến một ngày nọ, Mắt Ngọc cảm thấy “sống” như vậy thì sao mà quẩn quanh, nhàm chán. Nó bỗng trở nên bất an với cả Mắt Huyền. Và nó khao khát được mọc cánh để thoát khỏi chùa Unjusa đi tìm hạnh phúc đích thực.
Câu hỏi về hạnh phúc cứ lớn lên, lớn lên làm Mắt Ngọc bồn chồn, thổn thức, rồi rốt cục nó cũng mọc cánh. Nó vội vã từ biệt Mắt Huyền, háo hức lao vào khoảng không tự do phía trước.
Và Mắt Ngọc chẳng hề hay biết sự tự do ấy lại đi liền với những hiểm nguy, trắc trở.
Trải qua rất nhiều sự kiện hoặc biến cố đáng nhớ, khi thì chia ly, lúc là sinh-tử, để rồi nó dần dần nhận ra tình yêu – hạnh phúc dưới muôn hình hài, muôn sắc thái.
Tình yêu – hạnh phúc không chỉ là cảm giác ngọt ngào, say đắm, tình yêu – hạnh phúc không chỉ là những niềm vui dâng trào, tình yêu – hạnh phúc không chỉ là sự đủ đầy, thuận buồm xuôi gió.
“Có cuộc sống nào mà không có khổ đau. Đừng mong chờ sống mà không có khổ đau. Đó là điều thường nhật như hơi thở.”
“Không có vết thương thì cái đẹp không tồn tại. Ngọc trai nên hình nên dạng từ vết thương. Cánh hoa cũng mang vết thương xây xước.”
Lời nhắn từ ánh sao Đức Phật dẫn dắt Mắt Ngọc nghiệm ra biết bao điều, mà trước hết là nghiệm ra chính bản thân.
“Tôi bay ngày đêm về hướng chính điện chùa Unjusa, về cuối mái hiên mà tôi từng treo lơ lửng”.
Lấy bối cảnh chùa Unjusa qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, tác giả Jeong Ho Seung đã khởi tạo chuyến đi cho một con cá treo chuông băn khoăn về ý nghĩa hạnh phúc. Trên hành trình đó, thật không ngờ nó phải trải qua những chia cắt, đớn đau… như chính phần tất yếu của hạnh phúc, và nó có cơ hội khám phá tường tận thế giới nội tại của mình (vốn trót bị lãng quên).