“Mật ngữ của hoa” là câu chuyện về cô gái Victoria Jones, người có khả năng thiên bẩm hiểu ý nghĩa của các loài hoa và dùng biệt tài này để giúp nhiều người thay đổi cuộc đời trong khi bản thân cô phải vật lộn khó khăn để quên đi quá khứ.”Victoria Jones bị mẹ vứt bỏ ngay từ khi mới sinh. Cô bé phải trải qua tuổi thơ trong các nhà tế bần. Ngay từ nhỏ, Victoria đã là một đứa trẻ ương bướng, cứng đầu, ngỗ nghịch, không tin ai và không muốn ai chạm vào mình. Cô bé vừa giống như một con ốc luôn muốn thu mình vào vỏ, vừa như một chú nhím luôn sẵn sàng xù lông để tự bảo vệ mình… Ở tuổi vị thành niên, cô bé được gửi đến rất nhiều gia đình, nhưng chặng đường phía trước của cô bé luôn là… trở lại nhà tế bần nơi đã cưu mang cô, bởi trái tim cô bé quá nhạy cảm… Cô chưa một lần cảm nhận được tình – yêu – thương – gia – đình…
Chỉ đến khi Victoria gặp Elizabeth – người phụ nữ trồng hoa có trái tim nhân hậu, cả cuộc đời mang nặng nỗi đau sâu sắc, cô bé mới hiểu thế nào là tổn thương, thế nào là tình yêu thương… Cô bé học được ngôn ngữ của hoa từ Elizabeth và học cách vượt qua những mất mát… Tuy vậy, trái tim 18 tuổi vô cùng mong manh, để rồi chính cô lại làm tổn thương trái tim của Elizabeth – người thẳm sâu trong tim, cô đã thầm gọi MẸ.
18 tuổi, Victoria rời nhà tế bần, sống lang thang trên đường phố San Francisco. Đêm cô ngủ trong công viên, nơi cô tự trồng cho mình mảnh vườn hoa nho nhỏ. Cô tìm được việc làm trong một tiệm bán hoa, giúp khách hàng chọn những loài hoa gửi gắm tình cảm của họ, nhưng bản thân Victoria lại không tìm thấy loài hoa cho chính tiếng lòng của mình.
Gặp gỡ và yêu Grant, cháu trai của Elizabeth – một chàng trai mạnh mẽ, vô cùng tinh tế, người trồng hoa và hiểu từng “mật ngữ” hoa, những tưởng mối tình đầy thách thức và bí ẩn của họ sẽ có một cái kết viên mãn, nhưng… một lần nữa, Victoria lại đóng lại cánh cửa hạnh phúc của chính mình bởi cả cô và Grant đều sở hữu những trái tim rất dễ tổn thương. Ra đi khi bụng mang dạ chửa, vượt cạn mà không có người yêu bên cạnh, nuôi con mà luôn ám ảnh tội lỗi… để rồi cuối cùng quyết định gửi lại con cho người yêu… Những vết thương lòng, với những ám ảnh tuổi thơ dường như luôn trở lại khiến Victoria luôn sống trong đau đớn, dằn vặt…
Liệu những đóa hoa, những loài cỏ cây từng chở che tâm hồn Victoria, có thể là phương thuốc giúp cô chữa lành những vết thương?
Và liệu Victoria có can đảm đối mặt với nỗi đau, chấp nhận tha thứ và dang tay đón nhận hạnh phúc trở về?
Mật ngữ của hoa là một tác phẩm vô cùng xúc động và sâu sắc, ca ngợi tình mẫu tử, tình yêu thương, tình yêu giữa người với người. Giọng văn chậm rãi nhưng tha thiết. Tác phẩm đan xen giữa hiện tại và quá khứ, giữa kho tri thức về các loài hoa và giá trị của gia đình, giữa sức mạnh của tình yêu và câu chuyện khó quên, giữa nỗ lực chuộc lại những gì đã mất và niềm tin vào cơ hội thứ hai sắp đến… Với văn phong đẹp đẽ, quý phái, cảm động và ám ảnh, tác phẩm kiều diễm như chính người phụ nữ, không ngừng cuốn hút người đọc ngay từ dòng đầu tiên đến câu cuối cùng.
Là một tác phẩm vô cùng lãng mạn, đồng thời Mật ngữ của hoa còn được đánh giá ở chiều sâu của nó: vượt khỏi khuôn khổ của một chuyện tình thuần túy, nó tái hiện hành trình gian nan của một cô gái mới lớn vào đời, qua mối quan hệ qua lại phức tạp của cô với thế giới người lớn, biết tìm kiếm hạnh phúc và khám phá bản thân: Khi buộc phải đối mặt với những điều bí mật đớn đau của quá khứ, con người ta buộc phải lựa chọn hoặc cố gắng quên đi hoặc can đảm chấp nhận một cơ hội làm lại cuộc đời lần thứ hai. Bởi vì, không có cuộc đời nào là tan nát đến mức không thể hàn gắn. Victoria đã thêm cho các loài hoa những ý nghĩa mới, những ý nghĩa được rút ra từ chính cuộc đời có tuổi thơ đau khổ của cô.
Ở cuối cuốn sách, tác giả Vanessa Diffenbaugh dựa trên cuốn từ điển về các loài hoa của thời Victoria đã soạn một cuốn từ điển nhỏ về các ý nghĩa các loài hoa, theo cách hiểu của bản thân tác giả. Mỗi loài hoa thường nhật hiện lên với những ẩn ý thật đẹp và sâu sắc:·
Hoa trà: “mang vận mệnh của tôi đặt vào tay bạn”·
Hoa đinh hương: “tôi yêu người mà người nào đâu biết”·
Hoa Nam việt quất: “liều thuốc cho trái tim đau khổ”·
Hoa lưu ly: “xin đừng quên tôi”·
Hoa cam: “vẻ đẹp dễ thương đi cùng tâm hồn trong sáng”