Lần đầu thấy trăng viết về cuộc đời của nhóm ba học sinh cá biệt Dẫu – Dị – Hậu. Mỗi đứa một hoàn cảnh, một kiểu quậy nhưng giống nhau một điểm là không ưa chữ nghĩa. Chúng bị đưa qua đẩy lại cuối cùng hợp chung một lớp được đặt biệt danh là Dẫu Dị Hợm. Điểm chung của ba đứa trẻ đều giống nhau ở sự bất hạnh, dù không đứa nào giống đứa nào; ở kết quả học tập đặc biệt tồi tệ ở trường Tiểu học, bởi cách dạy đầy nguyên tắc, khuôn sáo và quan liêu của những thầy cô trường Dương Đôi.
Dẫu là con thứ trong một gia đình đông con. Gia đình nghèo, bố mẹ thất học và phó mặc lũ con. Trường học không hấp dẫn Dẫu… Dẫu bỏ học đi bán vé số và bán trinh khi mới mười bốn, với cái giá rẻ mạt. Dẫu tiến dần tới con đường bán dâm không chuyên ở nhà trọ Tình.
Hậu là cô bé con của một người đàn bà đẹp nhưng bị tâm thần do bị phụ tình. Hậu có gen khờ của mẹ. Học trước tuổi nên càng khờ. Hậu bị lên lớp non tới lớp ba thì bỏ học. Thầy Độ là bạn của ngoại Hậu từ hồi mẹ Hậu còn nhỏ. Ông bắt Hậu lại nhà dạy lại chữ cái cho nó. Hậu ngoan hiền, học giỏi và học làm cô giáo. Vì là một cô gái yếu lòng và mất mát tình cha từ nhỏ nên Hậu rất thương thầy Độ rồi yêu thầy lúc nào không hay. Hậu không đi dạy mà về nhà thầy Độ mở lớp dạy tư miễn phí. Hậu quằn quại với tình cảm quá chênh lệch giữa cô và thầy Độ nên cố quyết định sống kiểu như một người ẩn sĩ, không cần vật chất, không cần danh lợi. Cô chỉ muốn dạy cho những em bất hạnh như cô có được một nền căn bản về kiến thức cũng như về đạo đức. Cũng như thầy Độ đã dạy cho cô.
Dị là con trai của ông chủ nhà trọ Tình. Dị có nhiều tiền nên vô lớp học chỉ khoe đồ chơi khoe tiền. Dù cũng bị đẩy lên lớp non nhưng Dị vẫn không bỏ học. Ba mẹ Dị mãi chạy theo tiền nên không hề biết con mình đã dần dần hư hỏng từ những ngày tới lớp. Nó suy nhược cơ thể, suy nhược thần kinh thành một đứa trẻ ngớ ngẩn, ít nói.
Lưu Manh tự nằm ở một địa thế đặc biệt, bên trong có hai ông già làm bạn với nhau: thầy Độ, một ông giáo tốt bụng không màng danh lợi sống thanh đạm như thầy tu và già Hai, một người tính hiền lương nhưng nói năng bạt mạng. Bên phải là nhà trọ Tình, một cái động đĩ xuyên quốc gia trá hình. Bên trái là một trường tiểu học với đủ loại giáo viên nhưng phần đông là những người thích phô trương, ưa thành tích.
Dẫu một chuyến đi khách bị một ông say bỏ rơi giữa đồng trống, nó đã vô tình quen một chàng trai quê hiền lành. Chàng yêu quý Dẫu. Những giây phút hiếm hoi được làm một cô gái, được trân trọng, Dẫu thật sự đau khổ khi nhớ tới con đường mình đã qua…
Rồi sau một biến cố trong đời làm gái, Dẫu lân la thân thiết với Hậu. Thầy Độ chỉ cho Dẫu thấy con đường làm người như thế nào, con đường học là cái gì, chỗ dung thân của cô gái Điếm là ở đâu. Dẫu khám phá cuộc sống, nhìn lại những gì đã trải qua đời cô. Dẫu đã thật sự tìm được nhân phẩm của mình không phải qua trường phục hồi nhân phẩm. Nó theo Hậu học chữ…
Dẫu nhắn cho người yêu những dòng đầu tiên về cuộc đời mình, đúng cuộc đời mình, bằng những dòng chữ do chính Dẫu viết.
Hơn 200 trang cuốn tiểu thuyết Lần đầu thấy trăng hấp dẫn bạn đọc từ đầu đến cuối với một mạch truyện không hối hả nhưng lại từ từ ngấm vào độc giả bởi cách hành văn có duyên, với những nội dung được can cài, thắt mở của một cây bút có nghề, và trên cả những kĩ thuật, ngôn ngữ đó là một xúc cảm chân thành, trăn trở sâu sắc của một nhà văn nữ sống và viết dữ dội với cái tâm nhiệt thành và trong sáng với cuộc đời, giữa những thân phận người…
Đây là cuốn sách đáng để đọc và suy ngẫm.
Nhà xuất bản Phụ nữ xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!